...::[V]ersailles [F]c::...
...::[V]ersailles [F]c::...
...::[V]ersailles [F]c::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

...::[V]ersailles [F]c::...

Versailles Philharmonic Quintet FC ~ The European Nobleman's domain
 
Trang ChínhTrang Chính  NewsNews  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 Chẳng bao giờ anh biết được; EM YÊU ANH TỚI MỨC NÀO!

Go down 
Tác giảThông điệp
gianggiangonline
Nam Tước



Tổng số bài gửi : 4
Vàng : 4
Bạc : 0
Join date : 13/11/2010

Chẳng bao giờ anh biết được; EM YÊU ANH TỚI MỨC NÀO! Empty
Bài gửiTiêu đề: Chẳng bao giờ anh biết được; EM YÊU ANH TỚI MỨC NÀO!   Chẳng bao giờ anh biết được; EM YÊU ANH TỚI MỨC NÀO! Icon_minitimeTue Apr 26, 2011 3:03 pm

Lại Mưa rồi anh ạ. Chưa vào hè nhưng dạo này Hà Nội hay mưa nắng thất thường. Cái nắng đột ngột cùng những cơn mưa làm em thấy khó chịu. Đúng là em rất thích mưa. Nhưng không hiểu sao em lại khó chịu thế này. Dường như em không còn thấy thích thú với những cơn mưa nữa thì phải.

Hôm đó anh nói qua thăm em, nhưng trời mưa…Em cứ chờ, chờ mãi…Nhưng anh không đến được. Cũng chỉ vì cơn mưa ấy…

“Đường vào nhà em rất bẩn. Nắng thì bụi mù. Mưa xuống thì lầy lội. Anh muốn sang cũng khó…”- Anh hay càu nhàu như thế với em. Biết vậy nên mỗi khi cần, em toàn tự qua nhà anh- dù mỗi khi em bước vào nhà anh, em luôn cảm thấy xa lạ và lạnh lẽo.(Dĩ nhiên là xa lạ rồi, vì đó đâu phải là nhà em. Nơi đó cung không phải dành cho em.)

Em rất nhớ anh. Nhớ anh nhiều tới mức dường như em có thể cầm nắm được nỗi nhớ ấy. Dù vừa mới gặp anh, em vẫn nhớ anh như đã lâu lắm rồi em chưa được gặp anh… Em muốn ở bên anh thật lâu, muốn được anh ôm thật chặt. Muốn nói với anh rằng : Em rất yêu anh. Hầu như tin nhắn nào cho anh em cũng đều viết lên ba tiếng đó. Em cũng luôn cố cho anh biết em yêu anh nhiều tới mức nào…Nhưng có lẽ em sẽ chẳng thể nào nói được hai chữ: Yêu anh.

Em là đứa luôn có rất nhiều chuyện để liên thiên, nhưng bên anh, em chẳng biết nói gì cả. Thường thì những điều em muốn nói anh lại không muốn nghe. Em biết anh chẳng khi nào để tâm đến việc em than vãn hôm qua em thế này, hôm nay em thế kia. Phải nghe người khác nói những điều mình không thích cũng là một cực hình. Em chỉ có thể nhìn vào đôi mắt anh để tìm kiếm điều gì đó mà chính bản thân em cũng không thể biết được. Suốt thời gian đầu, em luôn gục vào ngực anh: Em không thể nhớ nổi khuân mặt anh. Em nhớ đôi mắt to, nhớ cái mũi cao, nhớ nụ cười…Nhưng em không thể hình dung được khuân mặt anh trong đầu mình. Anh đẩy cằm em: “Nhìn kỹ vào không nhỡ ra đường anh gọi lại không nhận ra”. Làm sao em có thể không nhận ra chứ?

Trước khi gặp anh, em nghĩ chỉ có em mới trẻ con như thế. Từng này tuổi vẫn thích làm nũng, hay ăn vạ, lại hay có những hành động được xét là: kỳ cục. Nhưng quen anh rồi, em thấy anh còn trẻ con và kỳ cục hơn em.

Người ta nói rằng: Cần giống nhau một chút mới có thể làm bạn. Cần khác nhau một chút mới có thể làm người yêu. Em thấy mình dường như chẳng có điểm chung nào: về cách sống, sở thích…Khác nhau nhiều vậy có yêu nhau lâu được không anh?

Vì sao em lại thiếu tự tin về tình yêu của mình như thế? Em rất yêu anh cơ mà!

Anh chưa bao gờ nói yêu em đúng không? Anh chỉ nhắn cho em một dòng tin tiếng Anh: I LOVE YOU. Em chẳng nói gì. Em biết là lúc đó anh chỉ đùa, chỉ thử hoặc chỉ… thế nào đó tương tự. Em biết rõ răng anh chẳng có chút tình cảm gì với em cả. Em cũng chảng buồn quan tâm. Em mới quen anh. Em mới gặp anh đôi ba lần. Em chẳng biết gì về anh cả…Thậm chí, ngay lần đầu tiên khi mới gặp, em đã nói dối anh…Và rồi mình dường như đã mất liên lạc nữa chứ…

Vậy mà khi gặp lại anh sau tết, những cái em nghĩ trước đây tự dưng thay đổi.

Trong điện thoại lúc nào cũng lưu toàn tin nhắn của anh. Em nhắc đến tên anh nhiều hơn, nghĩ về anh nhiều hơn và em luôn muốn được gặp anh. Em luôn cố gạt anh khỏi ý nghĩ của mình. Nhưng làm được việc đó thật khó. Dường như là không thể.....

Em vẫn luôn nhận thức được rằng: Với anh, em chẳng là gì cả… Nhưng em chấp nhận điều đó.(Đơn giản bởi vì: khi yêu người ta mù quáng mà!)

Anh hỏi em: "có yêu anh không”. Em lắc đầu. Anh nhìn vào mắt em: “Không yêu sao lại để anh hôn”? Em không trả lời.

Tình yêu là gì đó rất mong manh với em. Em không hề dấu anh rằng em đã từng yêu và hiện giờ em cũng có rất nhiều người yêu.

Khi vào đại học. Em đã hoàn toàn trở thành người khác. Em không còn yêu cuộc sống. Những gì em cố gắng, dường như đó là nghĩa vụ. Em cố sống để trả ơn bố mẹ… Em không quan trọng chuyện tình cảm nữa. Hầu như ai nói yêu em, em đều đồng ý. Sau đó em bỏ rơi họ. Đôi lúc em thấy mình tàn nhẫn. Nhưng có sao? Cuộc sống vốn khắc nghiệt như thế mà. Cũng có mấy ai thật lòng với mình đâu mà mình phải thật lòng với họ? Em cũng từng hôn ai đó. Nhưng em luôn thấy khó chịu. Cảm giác khác hẳn khi em được nhận nụ hôn của anh.

Anh lặng lẽ. Anh tin rằng với anh em không có tình cảm gì. Đó chẳng phải là điều em muốn sao?

Nhưng rồi mỗi khi anh gọi, em lại đến. Em đến với anh như ghé thăm hạnh phúc của mình vậy.

Và chẳng cần nói, giữa mình xuất hiện một mối quan hệ thật là lạ. Em cảm nhận được anh cũng có chút gì đó yêu em…

Người ta nói rằng yêu và được yêu là điều hạnh phúc. Với em, coi như đã có cả hai. Nhưng anh có biết yêu một người mà biết rõ không có kết quả gì mà lại không thể ngừng yêu người đó cảm giác thế nào không? Em biết anh còn nhiều điều cần phải lo lắng, suy nghĩ hơn…Nhưng... Càng yêu anh nhiều em càng buồn. Đôi khi anh cũng nói về vấn đề này. Nhưng rồi anh lại trấn an em rằng: “Cứ yêu đi, lo nghĩ làm chi cho mệt!...”

Ừ! Thì cứ yêu đi, nghĩ làm gì cho mệt.

Anh có thể vô tư được vậy sao? Em là con gái. Dù em luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra ngoan ngoãn và chịu đựng. Nhưng anh biết sâu bên trong con người em là gì không? Em là một kẻ ích kỷ. Ích kỷ tới mức em sẵn sàng làm người khác đau để mình được yên ổn. Em muốn sống một cuộc sống yên bình…Dù có thay đổi về cách nghĩ, cách sống nhưng bản chất lại không hề thay đổi.

Em khao khát sự bình yên nhưng trong lòng lại chưa bao giờ có được điều đó. Yêu anh rồi, những cơn sóng ngầm trong em lại càng dữ dội.

Em muốn hỏi anh: Trong anh có khi nào thực sự yêu em. Em muốn hỏi anh: Anh có khi nào để ý xem em đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào?. Em muốn hỏi anh: Có khi nào anh thực sự đứng vào vị trí của em để có thể hiểu em - dù là một chút hay chưa?

Em muốn nói với anh rằng: Nếu không thực sự quan tâm thì đừng cố tỏ ra như thế - Em không cần người khác quan tâm, kể cả anh; Nếu không muốn thì đừng nói, em đâu bắt buộc anh phải làm gì; Nếu đã nói: Khi nào có việc làm ổn định mới đi tìm người yêu, sao lại để em yêu anh nhiều thế?...

Nhưng rồi em lại không hỏi. Và em sẽ chẳng bao giờ hỏi. Em không có tư cách. Em tự biết em là ai. Em đang ở đâu.

Anh hỏi em: “Sao em không đòi hỏi gì ở anh cả?” Em còn thiếu gì? Em muốn gì em cũng không biết. Và em có thể đòi hỏi gì ở anh khi em luôn phủ nhận rằng em không yêu anh cơ mà.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Em giận anh. Nhưng anh không biết và cũng chẳng thể biết rằng em giận.

Anh khiến em tủi thân và tự ái ghê gớm. Nhưng anh sẽ chẳng biết đâu vì em sẽ không để anh biết rằng em luôn để ý những điều mà em nói rằng: "không".

Em vừa xóa số điện thoại của anh trong danh bạ. Cả số mới lẫn số cũ. Hy vọng rằng em sẽ không nhắn tin, không liên lạc với anh nữa. Em muốn quên anh. Em cảm ơn cuộc sống đã cho em cơ hội được gặp anh và được yêu anh. Nhưng… Em không hề biết yêu một người lại đau khổ thế này. Anh không hề có lỗi gì nên em không thể trách anh được. Em chẳng trách ai cả. Em chỉ có thể tự hậm hực với bản thân mình thôi.

Cảm ơn anh đã đến và làm cuộc sống của em trở nên rực rỡ.

Cảm ơn anh đã đến để em biết được rằng được yêu và không được yêu cũng đau như nhau.

Cảm ơn anh vì anh đã mang cho em những khoảng thời gian hạnh phúc.

Anh biết không, bên anh dường như lúc nào em cũng thấy vui. Em muốn ngắm nhìn gương mặt ngây ngô của anh. Muốn nhìn thấy nụ cười vui vẻ của anh. Muốn nghe giọng nói chẳng giống ai của anh.

Tính em rất hay giận, hay tự ái. Nhưng chẳng khi nào em có thể giận anh lâu được. Cứ đọc những dòng tin ngốc nghếch, ngu ngơ của anh; cứ nghe giọng nói sai chính tả be bét của anh; cứ nhìn gương mặt ngây ngây của anh là em lại quên rằng mình đang giận.

Vài lần anh gằn giọng với em: “ Dám xóa số điện thoại của anh hả.” Đó là vì em luôn nhớ anh, luôn muốn nói chuyện với anh mà anh thì không có nhiều thời gian. Nên em xóa số điện thoại của anh để sẽ không liên lạc với anh trước…

Anh sẽ không biết được rằng em yêu anh nhiều đến mức nào.

Và anh cũng sẽ không bao giờ biết được rằng: Một ngày nào đó tên em sẽ chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.

Anh sẽ không biết cũng như em không biết giờ này anh đang làm gì, nghĩ gì. Em không thể chia sẻ với anh những lo lắng, những ưu phiền trong cuộc sống. Đúng như anh nói: “Đó không phải việc của em”. Vâng. Đó không phải việc của em nên dù muốn quan tâm anh cũng khó. Em chỉ có thể hỏi vài ba câu nhạt nhẽo…

Rồi cũng sẽ có lúc em không đáp ứng được những mong muốn của anh.

Rồi cũng sẽ có lúc anh chán em.

Rồi cũng sẽ có lúc anh gặp một ai khác…

Nhưng em sẽ vẫn yêu anh.

Vẫn đến khi anh gọi.

Vẫn chờ tin nhắn của anh.

Vẫn mong đợi một điều gì đó mong manh - không hẳn là hy vọng. chỉ là mong đợi thôi.


Và: Anh không bao giờ biết rằng: Em yêu anh đến mức nào!

Mua ban |
Dien thoai di dong
May tinh xach tay
Về Đầu Trang Go down
 
Chẳng bao giờ anh biết được; EM YÊU ANH TỚI MỨC NÀO!
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Khai giảng khóa đàm thoại đặc biệt tại Top Globis

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
...::[V]ersailles [F]c::... :: Le Coin :: Ống xả nước thải-
Chuyển đến